Bay đi bồ công anh. Nhớ ngày còn thơ bé, vào những buổi chiều tà của mùa hạ, tôi thường hay theo chú út của mình men theo triền đê con sông Luộc xem
Nhớ ngày còn thơ bé, vào những buổi chiều tà của mùa hạ, tôi thường hay theo chú út của mình men theo triền đê con sông Luộc xem chú thả diều. Cũng chính nơi đây, tôi bắt đầu để ý tới một loài hoa cỏ dại ít hương, kém sắc, nhưng lại luôn hướng về phía mặt trời để mọc.
Khi cánh diều no gió, chính là lúc tôi thích mình được nằm xoài lên bãi cỏ ngửa mặt nhìn trời, ngắm những áng mây trắng khẽ vờn bay qua cánh diều đang vi vu, bồng bềnh trong gió...Rải rác trên bãi cỏ bên cạnh, mọc lên những bông hoa màu vàng nhạt, nhìn giống màu của nắng. Có những bông sắp tàn tròn tròn màu trắng rất xinh, giống những nhúm bông được ai vo tròn lại có cả que cắm xuống thảm cỏ xanh. Chúng mọc thành từng cụm trải dọc theo triền đê rất dễ thương. Chúng cứ rung rinh, ngả nghiêng tựa vào nhau như đang khiêu vũ với từng vũ điệu của ngàn cơn gió mang đến.
Đôi khi, tôi nhìn những cánh hoa li ti trắng ấy khẽ tung mình rồi bay rất cao lên không trung. Những đốm trắng ấy lại có lúc xoay tròn trong không gian, bay nghiêng, lơ lửng một hồi theo cơn gió cuốn chúng bay đi rất xa...Cánh hoa trắng xinh ấy sẽ bay về đâu? Tuổi thơ tôi đã nhiều lần tự hỏi. Có lần tôi muốn ghé miệng vào cánh hoa thổi thử, tức thì chúng cũng khe khẽ bay lên...
Tôi thích chí cười vang, khi ví chúng như cánh diều tuổi thơ của riêng mình vậy. Cánh diều không dây đấy, cứ theo tôi hoài những ngày tuổi thơ, nhất là lúc được dịp cùng chú thả diều trên con đê sông Luộc, nơi miền quê tôi. Không biết loài hoa đấy tên gì, chỉ biết rằng, chúng rất gần gũi với tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Tôi hay nhớ về chúng và gắn cho chúng cái tên để dễ nhớ, tôi gọi chúng là hoa bông.
Lớn lên có dịp tiếp xúc với loài hoa dại này nhiều hơn, nên tôi muốn tìm hiểu về chúng. Được biết đó là hoa Bồ Công Anh. Hoa không vàng tươi như dã quỳ phố núi, không ngào ngạt như hoa ly, không kiêu kỳ như đoá hồng nhiều gai đài các, Bồ Công Anh dung dị, thanh tao. Hình dáng của hoa cũng đơn giản, lá của chúng hình lưỡi mác, không cành, lá mọc ngay tại thân. Khi mới nở, hoa có màu vàng nhạt, đến khi hoa bắt đầu tàn, dáng hoa hình cầu mang màu trắng giống như bông.
Bồ Công Anh có thể mọc lên ở bất kỳ đâu, miễn nơi đấy có gió và đầy nắng vàng. Hoa nở rồi tàn sẽ phát tán hạt, cánh hoa bay đi khắp nơi khi có gió đến. Ở những cánh đồng, những nơi bỏ hoang, vệ cỏ, hay triền đê, có thể nhìn thấy Bồ Công Anh.
Hoa Bồ Công Anh giản dị, khiêm nhường, hoa rất đỗi dịu dàng, luôn hướng về phía mặt trời khi nở. Những bông hoa vòng tròn vươn mình lên trong nắng ấy, khiến những cơn gió vô tư cuốn theo tạo thành một hình tròn hạnh phúc. Để biết bao người, có cùng chung cảm nhận. Bồ Công Anh mang nhiều ý nghĩa đẹp đẽ cho tuổi trẻ, tuổi yêu thương, trong trẻo trong tình yêu đôi lứa. Bất cứ ai ngắm nhìn Bồ Công Anh, dù chỉ một đôi lần thôi, cũng không thể nào quên được, khi Bồ Công Anh luôn mang đến cảm giác yên bình. Hoa Bồ Công Anh và người là hai cá thể hoàn toàn khác nhau, nhưng lại rất hoà hợp với nhau, giữa không gian, giữa đất trời...Bởi, nơi nào Bồ Công Anh xuất hiện, quang cảnh ở nơi đấy thật hữu tình, đầy thơ mộng.
Cánh hoa nhỏ nhoi, tuy mỏng manh thôi, nhưng lại mang trong mình nhiều thông điệp tích cực cho cuộc sống, cho tình yêu. Bồ Công Anh cứ tung mình trong gió đầy kiêu hãnh. Chỉ có đất là hiểu, nên cứ lặng thầm ngắm nhìn Bồ Công Anh hạnh phúc. Vậy mà, có đôi khi đất vẫn đem lòng hờn ghen với gió. Bởi có gió rồi, Bồ Công Anh sẽ xa đất mà bay...Đất là điểm tựa, đất là linh hồn, là dinh dưỡng chăm hoa mau lớn. Trời gửi nắng cho hoa để lòng hoa kết mật, gió mang hoa theo cùng, để đời hoa thuỷ chung.
Trong buổi sương ban sớm, khi những giọt sương còn thấm đẫm những nụ hoa xinh, sau những ngày mệt nhoài níu gió. Chỉ chờ có nắng lên, từ những nụ hoa màu vàng nhạt ban đầu, Bồ Công Anh mê say trong nắng bên thảm cỏ xanh, lặng lẽ nở dưới nắng vàng, rồi từ từ chuyển sang màu trắng như bông. Bông hoa nghìn cánh tròn vành vạnh ấy, mỏng manh, để rồi gửi cả lòng mình lên khoảng trời mơ ước, nơi có giấc mơ xanh...
Bồ Công Anh ơi...cứ theo gió mà bay đi...Bay đi đến nơi nào gió mang đến...Nơi đấy, Bồ Công Anh sẽ neo đậu giấc mơ xinh của mình.
Vậy mà, mấy chục năm đã trôi qua. Chú út của tôi, bây giờ đã về với miền trời xanh mây trắng cùng với cánh diều tuổi thơ của tôi ngày nào, bên triền đê đầy gió với hoa cỏ Bồ Công Anh...Sớm nay, tôi lặng thầm bên cánh đồng tràn ngập Bồ Công Anh, khi bình minh vừa hé rạng. Những bông hoa hình tròn như ngàn sao trên cánh đồng chở đầy màu sắc, của xanh, vàng đến tím sẫm, khi bình minh khẽ hôn lên cánh đồng Bồ Công Anh. Tôi lại muốn nhặt thêm gió để vào môi hoa, khi thầm tiếc một thời tuổi trẻ đã đi qua...Bồ Công Anh chẳng bao giờ đơn lẻ, Chẳng bao giờ nở một mình, cho dù là ngắn ngủi, khi đời hoa sớm nở tối tàn. Nhưng đã luôn làm tròn sứ mệnh, khi chỉ chờ gió lên mà trao đi hết yêu thương của mình. Bồ Công Anh mong manh là thế, nhưng lại ấp ủ trong mình một hoài bão lớn, lan toả niềm hạnh phúc tới muôn nơi...
“ Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi... Để gió cuốn đi...”